http://www.binhminhdem.blogspot.com/ ngày...tháng.....năm...
ngày 26 tháng 01 năm2010
Trời đã sắp sáng rồi , cơn mưa mang tới càng làm cho nỗi nhớ em trong tôi tăng lên nó lam tôi tê tái tâm hồn.
tôi ngồi trứoc máy vi tính cùng nồi nhớ , là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như tôi có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. tôi muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi em ơi.
“Ôi, em đâu rồi. Thoảng thốt, giật mình, tôi tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, tôi không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là em. tôi đã run hết cả người khi nhìn thấy em ngồi bên một người con trai khác tay trong tay đang nói cười thật hạnh phúc.tôi tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào em, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu tôi tha thiết. Con người tôi từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa.tôi hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng tôi ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao tôi vẫn yêu em, nỗi hận em đã bị tình yêu tôi dành cho em vùi lấp. Lý trí bảo tôi thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.
Trong tôi, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân em quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. em đã xa rồi. Làm sao tôi còn có được em, được ôm hôn em như những ngày xưa ấy,
tôi đã không còn được chở em đi chơi những khi tôi trở về quê nhà nơi tôi có em.nhưng tôi thấy tinh yêu của mình thật sự nhỏ bé quá so với thế giới những người và người rộng lớn này,nó mạnh mẽ vô cùng. Vâng, tôi mới chỉ 22 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.
Đến bao giờ tôi mới hết yêu em. Giá như tôi yêu em ít hơn có thể một chút thì tôi không phải đau như thế này. tôi đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của tôi vào em, nhưng ôi sao em nỡ quay lưng lại với tôi một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?
tôi vẫn tự hỏi vì sao, vì sao em bỏ tôi mà đi. tôi không biết, có lẽ là tôi đã không giữ được em cho riêng mình. thằng bạn thân tôi ấy đã làm cho em thấy hạnh phúc hơn tôi thì tôi không có gì phải hận em cả. Nhưng tôi chỉ muốn em thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu em được bằng tôi.
"Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ
Sao em nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ
Sao em nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng
Những con đường quen lối đi rồi nay nằm yên đó
Sao em nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm
Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm
Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón
Những khi buồn ai đến thăm
còn đâu nữa mà mong
Nỡ đành quên sao em dư âm ngày xưa còn đó
Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay "
Và trái tim tôi sau này sẽ khác. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, em có hiểu không?
Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét