http://www.binhminhdem.blogspot.com

**!(!)*(!)!Đêm, bỗng nhiên giọt nước mắt thấm mi cay, Đường về ngày hôm nay bỗng như ôi sao xa quá . Anh nhớ em, người ơi sao mới hôm qua Mà giờ chỉ mình anh lẻ loi lặng thầm lê bước trong mưa . Ngày hôm qua ta vẫn còn nhau, ngày hôm qua ta vẫn yên vui Sao giờ đây chỉ còn mỗi anh lặng thầm với vết thương tình yêu . Người hãy nói với anh vì sao lại ra đi không nói một lời Hay vì em lòng đã đổi thay lâu rồi . Trả cho anh phút giây bình yên, trả cho anh hạnh phúc êm đềmNhững ngọt ngào dịu dàng đã trao và nồng ấm chiếc hôn ngày qua.Lòng anh sẽ chúc em bình yên, chẳng ưu tư vương vấn nơi đâyTrả lại anh để người sẽ đi nhẹ nhàng.Đêm, bỗng nhiên giọt nước mắt thấm mi cayĐường về ngày hôm nay thấy ôi sao cô đơn quá Anh nhớ em, người ơi anh nhắc tên emMột lần này nữa thôi để rồi ngàn lần anh khắc trong tim !(!)*!**

Mãi Nhớ Một Kỷ Niệm.....Không Quên *(.)(.)!!!!!!!

Mãi  Nhớ Một Kỷ Niệm.....Không Quên *(.)(.)!!!!!!!
" hãy giữ mãi những kỷ niệm ngọt ngào hai ta đã có em nhé ! xin em hãy nhớ rằng tôi vẫn mãi mãi yêu em , sẽ luôn theo bước chân em trong cuộc sống này . mong em vui bên tình yêu mới , mong em hạnh phúc vững vàng bên người em yêu thương ! đối với em thế là đủ và kết thúc một mối tình với tôi !!! phải không em " ***!

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Mùa Đông Đã Xa

__Thái Ân__                                                                                    ngày20tháng01năm.2010


“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy nuối tiếc, phải không?”.




Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của nhỏ bạn kéo em trở về miền ký ức đã chớm phủ bụi mờ. “Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của em ngày ấy, em đã có thể bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao?



Sài Gòn sáng nay trời chợt trở lạnh. Những làn gió vô tình lùa qua mái tóc trên đường đi học làm em nhớ quá cái không khí se se của những ngày đầu đông ở miền cao nguyên. Khoảng thời gian này năm ngoái em còn đang là một cô nữ sinh cấp ba. Những sớm mai đến trường, co ro trong áo ấm… Em yêu biết bao không gian man mác của mùa đông, bầu trời xanh ngắt không gợn chút mây, những cây phượng trong sân trường chỉ còn những cành khẳng khiu in bóng trên nền trời. Em đã để hồn mình lang thang ra khỏi bốn bức tường lớp học, khỏi những bài vở chất chồng của năm cuối cấp, mơ màng theo tiếng chim ríu rít ngoài sân trường, đùa theo từng cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá cuối cùng còn sót lại của mùa thu. Và em đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất cả sự ngây ngô, vụng dại khi em viết vào trang nhật ký: “Ngày …tháng… năm… Mình và H quen nhau …Thật tình cờ… Ngay từ cái nhìn đầu tiên …”



Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, trên đường đi học của em có H, có tiếng cười trong veo và ánh mắt H nhìn em rất lạ, không hiểu mùa đông hay lòng em trở nên ấm áp hơn. Dẫu biết rằng năm này là năm cuối cấp, và cả hai vẫn thường xuyên nhắc nhở nhau cố gắng học cho tốt nhé, nhưng đôi khi em đã để hình ảnh H chập chờn trên những trang vở chằng chịt chữ. Biết làm sao được khi bỗng dưng hôm nay soi gương em thấy mình lớn hơn hôm qua một chút… Em vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, thời gian như ngừng lặng, muôn vì sao lấp lánh như đang nhảy múa xung quanh em trong một thứ ánh sáng diệu kỳ, và lòng em trào dân những cảm xúc khó tả, những cảm xúc chưa bao giờ có trước đây. Có vẻ như em đã chờ đợi điều ấy và đến lúc em nghĩ rằng nó chẳng thể xảy ra thì H xuất hiện, với nụ cười thật tươi và ánh mắt ấm áp. “Chúc mừng Giáng Sinh” vừa nói H vừa đưa em tấm thiệp Giáng Sinh và khẽ mở nó ra, bài “Đêm Thánh vô Cùng” cất lên rộn rã, hân hoan…



Nhưng rồi mùa đông đi qua, khi những tia nắng ấm áp đầu tiên của mùa xuân vừa ló dạng, khi những chồi non vừa vươn vai thức giấc, H đã rời xa em, rời xa những kỷ niệm vu vơ ngày cũ. Không một câu giã biệt, không một lời giải thích… Trước đây em vô tư đón nhận sự chăm sóc, che chở của H, giờ chợt cảm thấy chông chênh. Và em cũng nhận ra rằng mình đã nhận quá nhiều mà cho chẳng bao nhiêu, đó có phải là lý do khiến H ra đi? Câu chuyện của em không có lời nói bắt đầu, không có lời kết thúc, mà chỉ nhẹ nhàng trôi qua như một áng mây hiếm hoi trên bầu trời xanh trong mùa đông. Có thể gọi tên được chăng, đó là mối tình đầu của em?



Một mùa đông nữa lại về. Những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn làm tâm hồn em xao xuyến. Ở môi trường mới, cũng có nhiều người đến với em, nhưng em không muốn bắt đầu một câu chuyện khác, vì em nghĩ rằng có lẽ mình chưa đủ lớn để bước vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Còn nuối tiếc ư, em chưa bao giờ nuối tiếc, nhưng câu chuyện của ngày xưa ấy êm đềm quá, những rung động đầu đời ấy ngây ngô quá, và em biết chắc rằng mãi mãi sẽ không thể quên được dấu ấn của một thời thơ dại…







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét